Hồi đó mỗi lần lớp tui trống tiết cuối là bạn lại mò qua học bài ké. Học ké tới tận khi tụi bạn tui về hết, còn mỗi tui ở lại chờ đến ca học thêm. Hôm nào bạn cũng có bài cần hỏi tui, khi thì Nguyên Hàm, lúc thì Vợ chồng A Phủ, lúc đó tui nghĩ cuộc đời tui sinh ra là để cho bạn hỏi bài.
Tụi tui không học chung lớp, dần dà những gì tui mong ngóng nhất trong tuần là mấy ngày trống tiết cuối. Lúc nào bạn cũng cái điệu bộ hớt ha hớt hải chạy từ lầu Ba xuống, ôm cặp ngồi kế tui, nhoẻn miệng cười.
Hôm Valentine tui cãi nhau với bạn thân khóc sưng mắt, bạn chạy một vòng phố mua cho bằng được ly chè thập cẩm bưng tới cho tui ăn. Lớp vắng teo, tui ngồi ăn chè, bạn ngồi kế bên. Cả hai không ai nói với ai câu nào.
Bạn ơi, hồi đó tui vẫn chưa kịp nói cho bạn biết, đó là món quà Valentine in sâu trong kí ức tui nhất thuở học trò. Những năm sau đó chè thập cẩm chẳng còn ngon lành gì nữa.
Sao tui chưa kịp nói cho bạn biết, mà bạn đã đi mất tiêu rồi?